Mẹ ơi ! con là người may mắn nhất trên đời....Hiiiii ,vì được mẹ sinh ra,trong lòng con mẹ chính là thần tượng,nghĩ về mẹ lúc nào con cũng cảm thấy hạnh phúc,con luôn nghĩ mẹ chính là người phụ nữ tuyệt vời nhất trong những người phụ nữ tuyệt vời.
Con được sinh ra hơn 1 tuổi thôi thì "giải phóng" cả nhà phải dắt nhau về quê "hồi hương" cuộc sống nơi nông thôn, sau nhà là rừng, trước nhà là ruộng.Thật không hợp với gia đình mình chút nào cả...cực khổ trăm bề cho cha me,nhưng cũng vì sống trong hoàn cảnh như vậy con mới hiểu hết được tình yêu của cha mẹ dành cho các con...
Rồi 3 đứa em gái con lần lượt chào đời,gánh nặng gia đình càng chất chồng lên vai cha mẹ,con không bao giờ quên hình ảnh gia đình mình ngày đó,cái xóm mới có mấy nóc nhà...nhà nào cũng nghèo như nhau ,vì vậy không cần phải làm cửa ,gió vào nhà trước thổi xuống nhà sau mà hầu như không bị vật gì cản lại...rau thì có sẳn bên hong nhà,có gạo ăn là mừng lắm rồi...những năm 1978 cả nước đói khổ...có người còn không có gạo ăn mà ăn toàn "bo bo" ...trộn với "củ Nần" củ mì thôi.
Ngày đó con như con gà con luôn đi theo mẹ ,mẹ dạy cho con từng câu ca dao ,tục ngữ,nó đã ăn sâu vào tận suy nghĩ của con cho đến bây giờ,"con cò mà đi ăn đêm ...đậu phải cành mềm ..." mẹ ơi mẹ cũng như con cò vậy ,không tiếc thân mình ,ngày đêm lam lũ để tìm miếng ăn cho gia đình và nuôi dạy khôn lớn cho các con ...
Lúc đó con chừng 6.7 tuổi thôi,nhưng mẹ đã dạy con mọi điều.Con luôn bên mẹ luôn "học hỏi" mẹ,từ cách hái rau hay làm cá,mẹ dạy con từng cách cầm kim khâu vá áo.Cầm kim thế nào để lỡ có ai đứng gần mà không bị kim đâm trúng, học ăn học nói - học gói học mở...
Cuối cùng thì anh em con cũng đã lớn khôn,nhưng gánh nặng lại thêm chất chồng lên vai mẹ...con biết cha mẹ rất buồn khi con chỉ học hết lớp10,không sao đâu mẹ à,con là anh trai lớn mà.hiiii,cha mẹ cứ lo cho các em con đi,con tự lo cho cuộc sống được mà,còn các em con là phận gái học hành có công việc làm ổn định để sau này có chồng cũng tự nuôi bản thân được, không bị bên chồng xem thường...vì ba mẹ đâu có của cải gì mà để lại hồi môn.hiiii
Ba mất khi đứa em gái kế con mới vào đại học được 1 năm,đứa kế nó chuẩn bị thi tốt nghiệp 12.còn nhỏ út mới vào lớp 9,gánh nặng càng thêm nặng... tóc mẹ lại bạc hơn nhiều...hoàng cảnh gia đình càng khó khăn thêm, con là con trai dù sao cũng không hỉu hết được tâm tư của mẹ...Cánh Cò của mẹ lại càng được chất đầy nặng nhọc tương lai các con trên đôi cánh ấy...nếu như con là mẹ không biết con có vượt qua được hay không...
Cuối cùng thì mẹ cũng vượt qua tất cả,các em con đã tốt nghiep đại học và có gia đình riêng,dù không hơn được nhiều người nhưng cũng có cuộc sống ổn định,con biết mẹ vui lắm...
Cứ tưởng rằng mẹ được nghĩ ngơi nhưng cũng không được như vậy ,bây giờ mẹ lại phải lo cho các cháu...nước mắt chảy xuôi mà...bây giờ mẹ vẫn còn phải thức thâu đêm nếu có đứa cháu nào bệnh ...
Trong lòng con mẹ chính là kỳ quan vĩ đại nhất,mẹ luôn là thần tượng trong lòng con.nhiều lúc con tự nghĩ,không biết con sẽ ra sao nếu một mai mẹ phải theo ba về bên kia núi...
Có lẽ con sẽ khó chấp nhận đươc đều đó... mẹ ơi các con mong mẹ vui vẻ để sống thật lâu với các con,các cháu...
Mẹ ơi...! mẹ luôn là thần tượng trong lòng các con vĩnh viễn vĩnh viễn không thể nào thay đổi trong trái tim chúng con...!
con trai của mẹ tháng 10/2010